๑۩۞۩๑۰۪۪۫۫●۪۫۰ •B5proLH•۰۪۪۫۫●۪۫۰ ๑۩۞۩๑
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share|

Truyện ngắn học trò

Xem chủ đề cũ hơn
Xem chủ đề mới hơn
Go down
Tác giảThông điệp
Raj5800
Members Silver
Raj5800
Members Silver
Tổng số bài gửi : 116
Join date : 22/10/2011
Age : 31
Đến từ : Tổ 4 Xóm Nhà Lá
Truyện ngắn học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: Truyện ngắn học trò Truyện ngắn học trò Icon_minitimeSun Oct 30, 2011 12:36 pm

Truyện ngắn học trò Ttt01110 Truyện ngắn học trò Tt03-310

Mở Đầu là tác phẩm: Cô Gài Của Ngày Xưa
Mỗi loài hoa có một ý nghĩa riêng. Không có loài hoa nào là hoa dại, chỉ có con người cho nó là dại mà thôi...

- Út ơi Út à... Út ở nhà nha...

- Hai đi đâu vậy?

- Hai đi công chuyện...

- Cho Út theo được hông?

- Thôi, Út theo Hai làm gì?

- Sao không? Út Hai ngoan mừ...

- Nhưng mà...

- À, Út hiểu rồi nha. Hai đi với nhỏ Nguyên, hông muốn cho Út đi, sợ Út làm kì đà cản mũi chứ gì... Út chả lạ...

- Không phải mà... Út đừng giận chứ...

- Thôi, giờ có cho Út cũng hổng thèm. Suốt ngày chỉ Nguyên, Nguyên không à. Sao nhỏ mới tới hồi hôm mà Hai đã thân quá vậy? Hai thương Nguyên rồi hông thèm thương Út nữa...

Út Nhiên quay ngoắt người bỏ vào nhà. Huy lắc đầu ngán ngẩm. Con nhỏ lại dỗi rồi. Nhà có hai anh em mà dỗi hoài vậy thôi. Nhưng cứ để con nhỏ đó đã, Huy có hẹn với nhỏ Nguyên, tới trễ nhỏ giận còn nguy hiểm hơn để Út Nhiên giận nhiều. Thôi đằng nào cũng chết, cái nào nguy hơn thì tránh vậy...

***

- Nguyên à, chờ Huy lâu không?

- Không đâu. Nguyên cũng vừa dến thôi mà.

- Vậy tụi mình đi nhanh kẻo muộn ha.

- Ừ...

Trời bỗng nhiên nổi gió mạnh. Chiếc mũ Nguyên đội vụt bay, rớt xuống nước.

- Trời... Chiếc mũ Ba Nguyên tặng... - Nguyên hét lên, giọng như muốn khóc. - Huy làm gì vậy?

- Huy sẽ vớt nó cho Nguyên... Của Nguyên này. - Huy chìa tay đưa cho Nguyên chiếc mũ. - Nó ướt nhẹp rồi, nhưng không sao, chỉ cần giặt lại phơi khô là xong mà...

- Cảm ơn Huy nha. - Giọng Nguyên nghèn nghẹn. - Không có Huy chắc Nguyên không biết làm sao. Đó là chiếc mũ ba Nguyên tặng trước khi ba mất...

Huy nhìn Nguyên bối rối. Cậu không biết ba Nguyên đã mất. Má con Nguyên mới chuyển đến chỗ Huy được một tuần. Vậy mà không hiểu sao Huy rất có cảm tình với nhỏ. Huy rất thích sang nhà nói chuyện với má con Nguyên, còn làm tặng nhỏ một chiếc diều rất đẹp, có cả tiếng sáo vi vu. Vì điều này mà nhỏ Út giận Huy mấy bữa, không thèm nói chuyện. Nhỏ bảo Huy chỉ quan tâm tới hàng xóm, không thèm quan tâm tới nhỏ. Huy khổ sở, Huy đã làm cho nhỏ cả chục chiếc diều chứ ít gì. Nhỏ bảo Huy làm cho nhỏ toàn đồ xấu, diều chi bay mãi chẳng kêu, có kêu tiếng cũng è è chứ không trong veo như diều Huy làm cho Nguyên. Đến nước này, Huy đành chịu thua. Nhỏ Nhiên hình như không ưa nhỏ Nguyên. Có lần, Huy đã hỏi:

- Sao Út không ưa nhỏ Nguyên vậy?

- Không ưa thì không ưa, mắc mớ gì Hai hỏi. Con gái con đứa chi mà tóc tai cụt lủn như con trai, lại còn bày đặt mặc quần tây, đi giày thể thao...

- Thế theo Út thì con gái phải làm sao?

- Còn phải hỏi. Con gái phải để tóc dài nè, phải mặc váy nè, phải dịu dàng nè...

- Như Út chớ gì? - Huy chọc.

- Ghét Hai ghê... - Con nhỏ giận dỗi, đi vào trong nhà.

...

-Trời, tay Huy làm sao vầy nè?

Nguyên la lên hốt hoảng khi nhìn thấy vệt máu đỏ thẫm ướt hết lớp vải ngoài tay áo Huy.

- Không sao đâu. Tại lúc lên bờ, tay Huy quạt vô mảnh sành, không sao đâu.

- Máu ra dữ vậy mà bảo không sao. Huy ẩu quá. Mảnh sành nguy hiểm lắm đó, nhiễm trùng như chơi.

- Huy không sao mà...

- Không được bướng, để Nguyên băng lại... - Nói rồi, nhỏ Nguyên rút ra chiếc khăn mùi xoa trắng tinh, tỉ mẩn buộc lại vết thương cho Huy. Huy nhìn nhỏ, bỗng dưng mặt đỏ bừng.

- Xin lỗi Huy nha.

- Xin lỗi gì cơ?

- Vì Nguyên mà Huy bị thương...

- Con trai mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Nguyên nghĩ làm chi vậy?

Nguyên nhìn Huy nửa như biết ơn, nửa lại như khó hiểu cho hành động của Huy. Huy bối rối cúi mặt xuống vết thương, tránh cái nhìn săm soi của nhỏ.

- Thôi mình đi không muộn...

- Ừ...

***

Huy về nhà khá muộn. Hôm nay xem xiếc vui quá, có nhỏ Nguyên đi cùng nên Huy càng vui. Tội nghiệp Út nhà mình quá, lần sau phải cho nhỏ đi cùng mới được. Cứ nghĩ đến vẻ mặt phụng phịu của Út lúc chiều mà Huy lại buồn cười. Con nhỏ hay thật, lúc nào cũng như con lật đật, coi vậy mà đáng yêu hết biết...

Cửa nhà Huy chật ních người. Có chuyện gì vậy nhỉ? Huy vội vàng chạy ngay vào nhà:

- Có chuyện gì vậy ạ?

Bác hàng xóm nhìn Huy rơm rớm nước mắt:

- Đi đâu giờ này mới về con? Con Nhiên nó chết rồi...

- Sao cơ? - Huy hỏi mà không nghe ra tiếng mình. - Bác nói ai bị làm sao ạ?

- Con Nhiên nó chết rồi... Hồi chiều nó làm rớt cái nón xuống ao. Chắc nó với ra lấy, mà con nhỏ đâu có biết bơi... Tội nghiệp, mới sáu tuổi đầu...

Huy không nghe thấy gì nữa... Trời đất như đổ ụp xuống chân...



Chuyện ngày xưa rồi cũng trôi vào dĩ vãng... Hai mươi năm sau.

- Chào anh!

- Chào cô. Cô muốn mua loại nào?

- Có loại nào có thể khiến quá khứ trôi nhanh như những giọt mưa?

Chàng thanh niên có cặp mắt nâu đen rất đẹp với nước da rám nắng đang loay hoay xếp lại mấy chậu hoa, nghe câu hỏi, thấy lạ ngẩng đầu lên nhìn. Bắt gặp cái nhìn tinh nghịch và có chút gì bí hiểm của một cô gái thấp thoáng sau cặp kính chống nắng màu hồng, chàng trai nghĩ thầm: "Một sự kết hợp hoàn hảo". Xe hồng, áo hồng, nón hồng, kính cũng hồng, chỉ thiếu mỗi đôi dép hồng nữa là đủ bộ. "Trông cô bé như quả bóng hồng di động" - chàng trai bật cười trước ý nghĩ ngộ nghĩnh của mình.

- Anh cười gì vậy? - Cô gái nhăn mặt.

- À không. Tôi đang suy nghĩ xem có chậu hoa nào hợp với yêu cầu của cô...

- Nó khó thực hiện lắm à?

- Thực ra cũng không khó lắm... Chờ tôi một lát...

Chàng trai nháy mắt tinh nghịch rồi đi đâu đó. Hai phút sau, anh ta quay lại, trên tay cầm một chậu hoa.

- Hoa cúc dại?

- Phải!

- Anh giỡn tôi à?

- Ơ hay... Chẳng phải cô cần một loại hoa có thể khiến quá khứ trôi nhanh như những giọt mưa sao?

- Anh có thể giải thích không?

- Có những thứ tồn tại quanh ta như một sự thực hiển nhiên mà không cần một lời giải thích nào cả. Đến một lúc nào đó, cô sẽ hiểu hết ý nghĩa của chậu hoa này...

- Nhưng nó chỉ là hoa dại?

- Mỗi loài hoa có một ý nghĩa riêng. Không có loài hoa nào là hoa dại, chỉ có con người cho nó là dại mà thôi...

Cô gái tròn xoe mắt nhìn chàng trai lạ lẫm. Anh ta có những ý nghĩ thật lạ. Nói chuyện với anh ta, tự nhiên cô cảm thấy rất dễ chịu và thân quen. Cô mở ví...

- Không phải trả tiền đâu. Tôi tặng cô đấy.

- Tặng tôi? Tôi có nghe nhầm không vậy? Anh là người bán hàng cơ mà?

- Có những ý nghĩ không giải thích được. Tôi tặng cô vì tôi thấy tôi nên tặng, thế thôi.

- Vậy cảm ơn anh nha...

Cô gái nhún vai rồi cầm chậu hoa nhỏ chằng lên xe quay đầu đi thẳng. Chàng trai nhìn theo bóng cô gái khuất dần, tự nhiên thấy tim mình đập loạn nhịp. Sao thế nhỉ?Chỉ là khách qua đường thôi mà...

...

Ba à, đã lâu rồi con không đến thăm ba. Con gái bất hiếu phải không ba... Đã lâu lắm rồi, nhưng con vẫn không thể quên được quá khứ. Con nhớ ba của con rất nhiều. Thời gian qua, con cứ mải mê với công việc mà vô tình quên mất ba. Ba buồn con nhiều lắm phải không ba... Từ giờ con sẽ luôn nhớ đến ba, trong từng giấc ngủ. Ba ngủ ngon nhé, con luôn ở bên ba.

À, c on sẽ trồng những bụi cúc dại này lên mộ của ba. Mỗi loài hoa có một ý nghĩa riêng của nó. Anh ta gọi đây là đóa hoa khiến cho quá khứ trôi nhanh như những giọt mưa. Có thể anh ta nói sai... Những bụi cúc dại này chỉ khiến con càng thêm nhớ... Nhưng nhớ cũng tốt phải không ba? Đôi khi ta phải nhìn về quá khứ để mà sống. Hai mươi năm rồi, con mới trở lại nơi này thăm ba. Mọi thứ thay đổi nhiều quá. Con người cũng thay đổi, chẳng còn ai thân quen... Bỗng dưng con thấy lòng trống trải... Thèm một cảm giác bình yên trong vòng tay ba mà sao khó quá... Con gái ba đã trưởng thành, đã bản lĩnh hơn rất nhiều rồi. Không gì có thể làm cho con gục ngã. Chỉ có một điều con chưa làm được, đó là tìm lại người của ngày xưa... Hai mươi năm qua, mọi thứ đã khác, người xưa chắc gì còn ở mảnh đất này, phải không ba?

***

- Anh kia, sao anh dám lừa tôi?

Huy giật mình ngẩng lên nhìn. Nhận ra cô gái mua hoa hôm trước, anh mỉm cười:

- Chào cô. Cô là cô gái hôm qua?

Bất ngờ trước câu hỏi kì quặc của chàng trai, cô gái cãi lại:

- Tôi không phải là người hôm qua. Tôi là người hôm nay...

- Cũng vậy thôi. Đối với hôm nay thì cô đúng là người hôm nay, còn đối với ngày hôm qua cô mãi mãi chỉ là quá khứ.

- Anh có vẻ thích triết lí nhỉ?

- Có những thứ cần triết lí một chút để ta có thể hiểu và yêu thêm cuộc sống này. Thế nào, cô muốn lấy chậu nào?

- Ơ hay, tôi đâu có nói tôi sẽ mua hoa của anh?

- Tôi đọc đuợc điều đó trong suy nghĩ của cô.

- Ngược lại thì có. Tôi muốn đến để hỏi tại sao anh lại lừa tôi.

- Lừa cô?

- Phải. Tôi nói tôi cần một loại hoa có thể khiến quá khứ trôi nhanh như những giọt mưa. Nhưng những bông cúc dại này chỉ khiến tôi càng thêm nhớ đến quá khứ. Như vậy không là lừa sao?

- À, ra thế! - Chàng trai mỉm cười. - Tôi đã nói rồi, ý nghĩa mỗi loài hoa đều do con người tạo ra. Tôi gọi đó là loài hoa có thể khiến quá khứ trôi nhanh, bởi vì chính tôi đã muốn quên nhanh quá khứ bằng loài hoa đó. Còn cô, cô càng nhớ vì chính cô cũng chẳng thể quên được, phải không nào?

- Tôi thua...

- Vấn đề không phải ai thắng ai thua. Vấn đề là ta biết nhìn nhận cuộc sống ở một góc khác. Giống như viên kim cương vậy, xoay mỗi góc ta lại thấy một thứ ánh sáng khác nhau... Thôi, cô cầm về đi. Tôi tin cô không phải chỉ là cô gái hôm qua, hôm nay mà còn cả ngày mai nữa...

... Hôm nay mình đã nói chuyện với một cô gái. Cô ấy có đôi mắt rất đẹp. Chẳng hiểu sao tự nhiên mình thích nói chuyện với cô ấy. Cô ấy có cái gì đó khiến mình dễ chịu, mặc dù cô ấy luôn miệng nói muốn quên đi quá khứ... Chắc là cô ấy có nỗi buồn gì đó. Không hiểu sao nói chuyện với cô ấy, tự nhiên mình thích triết lí. Cũng buồn cười thật. Trong mắt cô ấy, chắc mình chỉ là một tên bán hoa khùng khùng, lại còn ưa triết lí...

... Hôm nay một lần nữa mình lại nói chuyện với anh ta. Có cảm giác gì đó rất thân quen cứ xâm chiếm lấy mình, nhưng mình không sao giải thích được. Anh ta có những triết lí về cuộc sống rất hay. Nó làm cho mình thấy yêu cuộc sống hơn, nhìn cuộc sống theo một góc khác. Tự nhiên mình thấy nỗi buồn không đeo đẳng mình như lúc trước. Cảm giác đó là gì nhỉ, thật khó gọi tên...

... Hai ngày nay cô ấy không đến cửa hàng nữa. Bỗng dưng mình thấy thiếu thiếu một điều gì. Mình rõ ngớ ngẩn, cô ấy cũng chỉ là khách hàng thôi mà. Không biết cô ấy đã hiểu hết được ý nghĩa của loài hoa cúc dại chưa nhỉ. Mình yêu cúc dại, nó có vẻ gì đó rất dịu dàng và sâu lắng. Nó còn là loài hoa của quá khứ, của ngày hôm qua. Mình đã cho cô ấy biết ý nghĩa của loài hoa ấy - ý nghĩa do chính mình tạo ra. Hi vọng là cô ấy sẽ hiểu...

***

Lớp học buổi tối...

- Anh Huy, sao mấy bữa nay anh không đến lớp?

- À, anh mắc chút chuyện. Anh muốn bán nốt mấy chậu cúc để trồng thêm lượt mới.

- Anh cứ săm soi mấy chậu cúc dại đó hoài sao? Bây giờ ai người ta chơi cúc dại. Người ta chỉ thích hoa hồng, hướng dương, cẩm chướng, có cúc cũng là cúc vàng, cúc trắng rồi cúc đại đoá gì đó... Bao nhiêu loài hoa đẹp, chẳng ai chú ý tới mấy chậu cúc dại của anh đâu.

- Vì thế anh mới gọi đây là loài hoa dành cho quá khứ...

- Anh triết lí quá! Người ta buôn bán mong có lãi, còn anh thì... A, Hạnh Nguyên đến rồi kìa...

- Hạnh Nguyên nào vậy em?

- Thành viên mới của lớp mình anh ạ. Vào lớp vài hôm rồi, đúng mấy hôm anh nghỉ đấy. Tốt nghiệp trường Ngân Hàng ngoài Bắc, giờ vô trong này lại muốn học tiếp lấy thêm bằng giống anh em mình. Cô nàng đáo để lắm anh ạ, lát anh gặp khắc biết.

- Thế à? - Huy hỏi bâng quơ, không quan tâm... Cho đến khi nhìn thấy Hạnh Nguyên.

- Ơ, anh cúc dại...?

- Cô gái hôm qua?

Nguyên phì cười:

- Trời, anh này. Ở trong lớp mà anh vẫn hóm hỉnh như vậy được hả?

- Còn em vẫn đáo để như thế, đâu có chịu thua...

- Anh cũng học lớp này hả?

- Phải. Anh học lấy bằng tại chức, tranh thủ buổi tối thôi. Còn em?

- Em cũng vậy.

- Ơ này... Hai người quen nhau từ trước hả? - Cô bạn học ngồi bên cạnh Huy ngơ ngác.

- Cô ấy là khách quen của anh. Là người hôm qua, hôm nay và cả ngày mai nữa...

***

Nắng mùa thu trong vắt. Mấy chiếc lá vàng rơi trong buổi chiều thu khiến lòng nguời tự nhiên chông chênh đến lạ. Huy bước chầm chậm từng bước một lên khu nghĩa trang, thấy lòng xôn xao nhớ. Ngôi mộ bé nhỏ nằm khuất giữa hai hàng thông vi vu gió thổi. Những bông cúc dại bé nhỏ nép mình khẽ rung theo làn gió. Mấy cánh bướm trắng mỏng manh bay lượn, khiến những bông hoa càng trở lên rụt rè...

Thế là em gái anh đã nằm trọn tuổi thơ bé nhỏ ở đây. Đừng buồn nha Út, vì anh Hai lúc nào cũng cưng Út nhất mà. Út của anh Hai đẹp và đáng yêu như những bông cúc này vậy...

- Có phải anh Huy đó không...?

Huy giật mình ngẩng lên. Nguyên...

- Em làm gì ở đây vậy?

- Em đến thăm mộ ba... Còn anh?

- Anh đến thăm mộ em gái anh...

- Em gái?

- Ừ, em gái. Nó mất hai mươi năm rồi... Nó mãi là cô em gái bé bỏng đáng thương của anh...

Nguyên tiến dần về phía ngôi mộ. Hoàng Tiểu Nhiên. Khuôn mặt này... Những bông cúc này... Huy... Trời ơi! Nguyên khuỵu xuống.

- Nguyên, Nguyên. Em làm sao vậy?

Huy đưa tay ra đỡ Nguyên. Bàn tay cô chạm phải một vệt gì nơi bàn tay trái của anh. Vết sẹo... Đúng là Huy rồi. Nguyên đưa cặp mắt sũng nước nhìn Huy. Anh không hiểu:

- Có chuyện gì vậy Nguyên? - Huy hỏi lại giọng đầy lo lắng. - Em mệt à? Để anh đưa em về.

" Một chiều buồn trong hơi thu sang, lòng ngậm ngùi trong em đa mang. Chợt nhẹ nhàng anh qua nơi em, cho em nhớ về ngày xưa cũ... "

- Nguyên?

"Tuổi thơ buồn trôi qua trong tim... Người ngày xưa đâu rồi nơi ấy... Có hay chăng một người ngồi lại... Chợt nhận ra mình trong giấc mơ..."

- Là Nguyên? Nguyên phải không?

Cô bé của ngày xưa, của hôm nay và mãi mãi...

Nguyên gục vào vai Huy, nấc lên nghẹn ngào:

- Suốt quãng thời gian vừa qua, em không thể nào quên được. Chỉ vì em bắt anh đi chơi cùng mà Út Nhỏ...

- Nguyên này! Chuyện đã qua đừng bao giờ nhắc lại... Hãy để quá khứ trôi nhanh như những giọt mưa, em còn nhớ không? Chúng ta còn có cả một con đường dài phía trước mà. Quá khứ mãi vẫn chỉ là quá khứ. Miễn chúng ta không quên là Út Nhỏ vui rồi...

Giọt nước mắt khẽ lăn trên má Nguyên. Huy đưa tay gạt nó đi, thật nhẹ. Hai người ngồi bên nhau, lòng không còn nặng trĩu nỗi sầu.

- Cuối cùng thì em vẫn là cô bé của ngày xưa...

- Của hôm nay...

- Và của cả ngày mai nữa. Hãy vui lên, em nhé. Đừng để hoa cúc buồn như đôi mắt em...










Truyện ngắn học trò Tt07-610 Truyện ngắn học trò Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
Raj5800
Members Silver
Raj5800
Members Silver
Tổng số bài gửi : 116
Join date : 22/10/2011
Age : 31
Đến từ : Tổ 4 Xóm Nhà Lá
Truyện ngắn học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện ngắn học trò Truyện ngắn học trò Icon_minitimeSun Oct 30, 2011 12:37 pm

Truyện ngắn học trò Ttt01110 Truyện ngắn học trò Tt03-310

Là định mệnh



1. Chị Mai quên đóng cửa khiến những tia nắng buổi sớm xuyên qua các khe cửa, đọng trên mắt, trên má, trôi môi An Vy. Cô phụng phịu tỉnh giấc. Ca học thêm của An Vy bắt đầu lúc 8h. Sẽ là quá sớm nếu khởi hành từ lúc này. Nhưng biết làm gì khi giấc ngủ đã biến mất tự lúc nào. Hai hôm trước là cuối tuần, An Vy "phượt" cùng tụi bạn tới Cát Bà, nên tối qua, đống bài tập về nhà ở trường và ở lớp học thêm đã khiến hai mắt Vy biến thành gấu trúc.

- Cũng tốt, tự dưng được biến thành Panda mà không mất công trang điểm. Mình mà học thêm ngón nghề kungfu là coi như hoàn chỉnh.

Vy tự lẩm bẩm như thế khi nhìn thấy bản thân mình trong gương. Cô luôn là vậy, luôn nhìn thấy những cái thú vị trong những điều có thể khiến người khác bực mình. Bị đánh thức bởi những tia nắng sớm chói chang, Vy không hề tỏ chút khó chịu. Nhanh như chớp, cô hoàn thành các thủ tục vệ sinh cá nhân rồi vơ vội chiếc túi nhỏ, phóng vù ra khỏi nhà, không quên nói vài câu với chị Mai :

- Em ra ngoài hít thở không khí buổi sáng đây, hiếm khi có dịp.

Mai giật mình vì câu nói của cô em họ, không phải vì cô vẫn đang chìm trong cơn ngái ngủ, mà vì chuyện dậy sớm của Vy. Xưa nay, người ta vẫn luôn nhìn thấy An Vy trong tình trạng vội vã, bởi cô nàng này luôn tận dụng từng phút giây để ngủ. Giờ học ở trường An Vy cũng chưa bao giờ có mặt đúng giờ, chưa nói gì tới việc điểm danh ở lớp học thêm. Mai chỉ kịp nghĩ có thế, rồi từ từ bị giấc mơ dang dở cuốn đi...

2. Đó quả là một ngày đẹp trời. Có nắng, và có gió. Có cái vàng óng như những sợi tơ của đất trời. Những sợi tóc vô tình bị bỏ lại trong khi An Vy cột giờ tung bay trong gió đã khiến gương mặt cô bé như sáng bừng trong nắng. An Vy đủng đỉnh ngồi đợi xe bus. Không biết ở những nơi khác thế nào, nhưng ở mảnh đất Hà Thành mà nhiều người vẫn bon chen từng ngày từng giờ để có được một tấm hộ khẩu này, chỉ 15 phút cũng đủ làm nên một sự thay đổi lớn. An Vy hiểu rõ điều đó hơn ai hết sau gần 3 năm làm bạn với những chuyến xe bus. Nếu An Vy chịu khó dậy sớm bắt chuyến xe bus 6h45, cô sẽ có thể tới lớp lúc 7h30, đủ thời gian để ăn sáng và xem lại bài. Nhưng nếu An Vy không đủ sức cám dỗ của cái giường, An Vy sẽ bắt chuyến xe bus 7h, và cô chắc chắn sẽ muộn học 15 phút. Vy luôn bằng lòng với cái sự "muộn học cố hữu" đó. Vậy mà, hôm nay đây, cô nàng đang đủng đỉnh chờ xe bus khi đồng hồ với tích tắc ở 6h15.

- Trời không mưa vì mình có thể bình minh sớm như này thì cũng lạ.



Ý nghĩ đó vừa kết thúc trong đầu Vy thì chuyến xe bus Vy chờ cũng vừa chạm bánh tới. Vy leo lên xe rất nhanh sau khi đã nhường đường cho mấy người già cùng chờ xe bus. Cô đưa mắt tìm một chỗ trống. May mắn thay, còn một slot duy nhất, chiếc ghế trong cùng bên phải của hàng ghế thứ 2 từ dưới lên. Không chút do dự, An Vy đi thẳng xuống dưới. Sẽ thật là tệ nếu một ngày đặc biệt thế này, một ngày mình đã dậy sớm một cách "xuất thần" lại không thể kiếm được một cái ghế ngồi để thong thả ngắm phố phường. Những điều bất ngờ ơi, ta đến đây!

An Vy có đôi chút ngạc nhiên khi thấy người ngồi ghế bên cạnh là một anh chàng Tây vô cùng trắng trẻo. An đã từng học các lớp bồi dưỡng tiếng anh với người nước ngoài. Việc tiếp xúc với những người không cùng màu da không còn là điều lạ lẫm với An Vy.

- Xin chào, anh đến từ đâu thế? - Vy quay sang hỏi, mặt hồ hởi như muốn gắn trên trán mình bốn chữ " chủ nhà hiếu khách"

Anh chàng đó trả lời Vy bằng tiếng Anh, chắc chắn là bằng tiếng Anh, nhưng giọng anh ta thì khó nghe tới mức Vy không thể nghe được ra anh ta đến từ mảnh đất nào. Nhưng thật là ngớ ngẩn nếu hỏi lại anh ta điều đó. Cũng đâu có gì quan trọng đâu, anh ta đến từ nước nào đi nữa thì anh ta cũng là một người ngoại quốc trên mảnh đất của chúng ta, anh ta đến từ đâu thì anh ta cũng đang trả lời mình bằng tiếng anh. Nghĩ thế, An Vy tự cho phép mình bỏ qua việc check lại thông tin về quê hương. Vốn tiếng Anh không hề tồi nhưng với An Vy, việc trò chuyện với anh chàng này vẫn là một thách thức lớn. Rất nhiều âm Vy không thể nghe ra, rất nhiều từ nghe rõ nhưng không thể tưởng tượng ra đó là từ gì. An Vy bèn nói với Matthew ( tên anh chàng đó, điều mà sau này An Vy mới có "dịp" được biết)

- Tôi học tiếng Pháp nên khả năng nghe nói tiếng Anh của tôi không ổn lắm!

- Cô là người Pháp à? - Matthew hỏi lại, gần như ngay lập tức.

-

Vy vẫn luôn tò mò không hiểu điều gì trên gương mặt cô khiến anh đưa ra câu hỏi đó. Vy không nhớ nữa những gì hai người đã nói sau đó. Cả bằng tiếng Anh và tiếng Pháp. Đó là một anh chàng thú vị, thực sự thế. Đó là giáo viên trẻ dạy tiếng Pháp trong một trường đại học.

- Ngày nào tôi cũng bắt xe bus này đi học !

- Tôi cũng thế!

- Vậy sao giờ chúng ta mới gặp nhau nhỉ?

Câu hỏi đó, hai người đã đồng thanh hỏi. Cả hai nhìn nhau rồi cười. Cứ như là định mệnh, đôi khi phải chờ đợi một thời gian dài, để rồi ở ngay những chỗ quen thuộc, người ta tìm thấy một người thực sự phù hợp với mình. Không phải những gương mặt vẫn luôn thân thuộc với ta, mà là một con người hoàn toàn xa lạ, xa lạ tới mức ta chẳng bao giờ nghĩ có thể sẽ gặp, dẫu vẫn biết cuộc đời là một chuỗi những bất ngờ. Đương nhiên, ở giây phút ấy, An Vy không hề biết giữa cô và anh bạn mới quen này sẽ tồn tại một mối quan hệ khăng khít và gắn bó, tựa như đã thuộc về nhau tự bao giờ.

3. Matthew cũng không hề hay biết rằng cuộc gặp gỡ tình cờ với cô sinh viên nhỏ nhắn có cái tên rõ kêu : AnVy lại trở thành động lực cho cô nàng này mỗi sáng thức dậy để đi học sớm như... hôm đó. Những phút ngồi chung xe bus ngắn ngủi cũng đủ để hai người sẻ chia những câu chuyện đời sống. Matthew kể với An Vy về nỗi nhớ nhà da diết, điều mà những người khác chưa từng biết về anh, một chàng trai có bề ngoài vô cùng rắn rỏi. Anh cũng tâm sự với cô về những cô học trò luôn chủ động tấn công. An Vy phì cười, người phương Tây như anh mà cũng sợ con gái chủ động ư. Matthew ngớ người, nhăn nhó, chắc tôi lạc hậu.

Tuy nói thế, nhưng trong lòng An Vy cũng không tránh khỏi những lăn tăn thường thấy ở các bạn nữ. Cô biết rằng trong lòng mình, Matthew đã vô tình chiếm được một vị trí đặc biệt, dù không chắc điều đó xuất phát từ khi nào. Cô không thể lý giải những cảm xúc mà trái tim cô đang hướng về Matthew. Cô không hiểu về anh đủ để sẻ chia hết những điều anh tâm sự. Nhưng cô thấy mình hạnh phúc những khi đi bên anh trong các buổi cuối tuần dạo quanh thành phố. Trong những chuyến đi ấy, An Vy giúp anh hiểu thêm về văn hóa Việt Nam, Matthew vừa lắng nghe, vừa so sánh với nền văn hóa của Pháp, quê hương xa xôi của anh. Những con phố rộn vang tiếng cười, và người ta thấy đâu đó trên những con đường của Hà Thành, có hai người vẫn luôn kề bên nhau trong những ngày cuối tuần ấm áp. Dù không ai nói với nhau điều gì. Không ai biết có một bàn tay đã muốn vươn ra nắm lấy bàn tay kia, nhưng rồi rụt lại. Không ai biết có một bàn tay vẫn luôn để mở chờ bàn tay kia nắm lấy, để rồi tung tăng, để rồi vui vẻ. Không ai hay biết...

4. An Vy thấy lòng bất an. Là con gái, cô cũng nhạy cảm với tình cảm của trái tim mình. Cô thấy mình vui cười một cách rất tự nhiên bên Matthew. Cô tò mò không biết sáng nay anh đã thức dậy lúc mấy giờ, cô nằm đoán xem hôm nay anh sẽ mặc màu gì, dù chỉ lát nữa thôi, hai người sẽ được gặp nhau, tíu tít trên những chuyến xe bus đông người. Cô có chút ghen tức khi anh kể về những cô sinh viên ngỏ ý muốn hẹn hò với anh. Nhưng cô nhủ thầm, mình có quyền gì mà ghen tị chứ. Matthew cũng quan tâm An Vy rất nhiều. Anh tìm thấy trong cô gái Việt Nam nhỏ bé ấy một sự mạnh mẽ đáng ngạc nhiên. Những bài kiểm tra ở lớp không được như ý, những sứt mẻ trong tình cảm bạn bè đôi khi khiến cô ấy muốn khóc. Anh nhìn thấy điều đó trong đôi mắt long lanh nhìn anh, anh nghĩ cô sẽ khóc. Nhưng không, cô mỉm cười, và những giọt lệ chỉ chực rơi ấy vội biến mất không còn dấu vết. Matthew luôn có thói quen chụp ảnh An Vy những lần hai người đi chơi với nhau.

Matthew thích chụp trộm cô những lúc cô cười ngộ nghĩnh, lắc lắc cái đầu tựa như đứa trẻ con. An Vy đã phụng phịu giận dỗi khi tình cờ thấy trong máy ảnh của Matthew bức ảnh cô chìa môi làm mặt xấu để trêu anh. Nhưng cô không biết đằng sau những bức ảnh đó là một tình cảm đang dần nảy nở. Có điều không ai nói ra, không ai đủ dũng cảm để thể hiện tình cảm của mình. An Vy nghĩ rằng người Tây luôn có những cách biểu lộ tình cảm trực tiếp, Matthew thì không. Anh ấy hẳn luôn coi cô là một người bạn, một người bạn Việt Nam thân thiết, không hơn, không kém. Cô mệt mỏi trong những mối nghi ngờ, trong những do dự mà không hề biết rằng Matthew cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Anh lo sợ không biết rằng một cô gái Việt Nam như cô có thể chấp nhận một người ngoại quốc như anh, liệu rằng cô có nghĩ anh đùa cợt khi yêu cô trong một thời gian quá nhanh, bởi chính anh cũng không thể lí giải được tại sao. Những điều xuất phát từ trái tim, chẳng ai có thể tìm được lời giải đáp. Nhưng trong hai con người ấy, không ai hiểu được điều đó... Tình yêu đôi khi cũng khiến người ta lạc đường mà không hay biết...

5. An Vy vội quay bước. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cô. Mặt cô nóng bừng, nhưng trái tim cô thì lạnh toát. Anh đang hôn vào má một người khác. Cô tình cờ nhìn thấy điều đó khi đi qua khu làm việc của anh. Cô hối hận vì đã xuống xe bus, đến chỗ anh mà không báo trước, với ý định làm anh bất ngờ. Cô ân hận vì tất cả, ân hận vì đã dành cho anh quá nhiều tình cảm, để giờ đây cô làm đau chính bản thân mình. Đầu cô như muốn nổ tung, cô không muốn nghĩ gì nữa. Cô luôn là người biết chấp nhận những điều không thể không xảy ra. Nhưng điều này, tại sao cô thấy mệt mỏi như thể đang phải chịu đựng một điều gì đó vượt quá giới hạn?

Tiếng bước chân anh ở sau lưng An Vy. An Vy định bước đi nhưng đã bị bàn tay anh giữ lại. Anh mỉm cười, An Vy càng khó chịu. Cô không thể biện minh điều gì cho con người đang đứng trước mặt cô, người đã làm cô buồn mà giờ vẫn có thể cười tươi, cô không thể. Nhưng anh cứ nắm lấy tay cô như thế. Anh nói với cô về văn hóa của người nước ngoài. Dù đang sống ở mảnh đất Việt Nam, nhưng những người Pháp khi chào nhau vẫn giữ phong tục của họ, đó là những chiếc hôn thay cho lời chào. Anh biết rằng điều đó có thể không phù hợp với Việt Nam, nhưng đó là một phần trong nền văn hóa của nước anh. Nó thuộc về anh, tựa như những đặc điểm văn hóa của Việt Nam mà cô vẫn luôn yêu quí và tự hào là một phần trong cô vậy. Cô mỉm cười thấy mình quá ích kỉ. Bao nhiêu năm học tiếng Pháp, không ít kinh nghiệm giao tiếp với người nước ngoài, cô vẫn không thể quen được với cách chào thân thiện đó. Cô đã giận anh thật vô cớ. Và suy cho cùng, cô lấy tư cách gì để giận anh, cô lấy quyền gì để bắt anh đứng đây giải thích... Cô tỏ vẻ ngượng ngùng về cách cư xử của mình. Matthew nhanh chóng nhận ra điều đó. Anh nắm lấy cả bàn tay kia của cô, rồi áp vào má mình

- Anh không biết nói sao cho em hiểu nữa. Nhưng anh đã yêu em, từ rất lâu, rất lâu rồi. Anh đã đắn đo rất nhiều về việc có nên thổ lộ với em không. Nước Pháp là một phần nhỏ trong anh, còn em là một phần lớn, rất lớn. Nên nếu em thấy buồn vì chuyện anh hôn má một cô bạn nào đó, anh chắc chắn sẽ không làm thế nữa. Đó không phải là cách chào duy nhất mà em nhỉ. Anh tin là mọi người sẽ hiểu khi anh giải thích rằng vợ tương lai của tôi sẽ ghen nếu biết điều đó. Mọi người chắc chắn sẽ cười anh, nhưng bỏ con cá bé, để bắt con cá to, em nhỉ !

Cô khóc hạnh phúc trong vòng tay của Matthew, những giọt nước mắt thấm ướt vai anh. Anh càng ôm cô chặt hơn. Hai người cứ đứng như thế, mãi một lúc lâu... Đôi khi, người ta cứ ngốc nghếch không thành thật với những tình cảm của mình. Mãi tới khi có thể lạc mất nhau, người ta mới đưa tay ra với lấy. Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn, nhưng cần sự gìn giữ, cố gắng, và vị tha của cả hai người...










Truyện ngắn học trò Tt07-610 Truyện ngắn học trò Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
Raj5800
Members Silver
Raj5800
Members Silver
Tổng số bài gửi : 116
Join date : 22/10/2011
Age : 31
Đến từ : Tổ 4 Xóm Nhà Lá
Truyện ngắn học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện ngắn học trò Truyện ngắn học trò Icon_minitimeSun Oct 30, 2011 12:39 pm

Truyện ngắn học trò Ttt01110 Truyện ngắn học trò Tt03-310

Anh có muốn làm người yêu em không?



1. Bảy giờ tối thứ Bảy. Quán bar cuối tuần, khách đến đông nghịt.

Cô gái ngồi trước quầy pha chế vừa thong thả nâng ly nhấm nháp vị Rémy Martin vừa chăm chú theo dõi ban nhạc trên sân khấu đang chơi bài rock kinh điển của Pain of salvation - Second love. Ánh đèn màu lấp loáng rọi qua. Tiếng bass nện thình thình vào màng nhĩ, tiếng cười nói ồn ào, khói thuốc mù mịt xộc thẳng vào mũi khiến những ai không quen không khỏi váng đầu, ngột ngạt.

Trong khung cảnh đó, cô gái vẫn lặng lẽ nhấp từng ngụm cô-nhắc. Người cô khẽ lắc lư theo điệu nhạc. Mặt cô tuyệt nhiên không biểu hiện một cảm xúc rõ rệt nào. Chỉ có cử chỉ của cơ thể cô cho thấy cô đang tập trung vào sân khấu, vào bản nhạc hay một cái gì đại loại như thế.

Đôi mắt cô vẫn đăm đắm nhìn vào một điểm trong mớ náo nhiệt, ồn ào, rực rỡ.

Và đôi môi cô vẫn chậm rãi nhấm nháp từng giọt cay nồng.

2. 11h rưỡi đêm. Một số khách đi chơi đã lục đục ra về, số khác vẫn say sưa, ồn ã trong men rượu, nhạc nặng cùng tỉ tỉ thứ khác.

Trước cửa bar, cô gái đứng khoanh tay, dựa người vào tường và lơ đãng nhìn những người đi ngang. Cô gái dáng mảnh mai, mặc váy đỏ và đi giày cao gót cũng đỏ nốt. Cô gái đẹp, vẻ đẹp trưởng thành và quyến rũ. Gương mặt cô thanh thoát, đôi mắt cong vút hàng mi hay nheo lại ra chiều suy tư, đôi môi tô son đỏ thắm, vành môi trên hơi cong như một cánh hồng kiêu hãnh trước gió.

Mọi người hay gọi cô gái ấy là Đỏ.

Thật ra thì Đỏ đang chờ đợi. Là quá khứ sắp trở lại mà cũng có thể là tương lai sắp đến.

Đột ngột, như một con sóc, Đỏ rời chỗ đứng, lẹ làng lách mình ra chặn trước một người vừa rời quán bar - một chàng trai vai khoác guitar đang cắm cúi bước. Đó chính là chàng ca sĩ khi nãy vừa trình bày những bài của Pain of salvation trên sân khấu.

Đỏ đứng đó, vẫn dáng khoanh tay, mắt hơi nheo lại và chăm chú nhìn người đối diện. Dưới ánh đèn vàng vọt từ ngọn cao áp đầu đường, chiếc váy ngả sang thẫm đen như màu máu khô.

"Chào anh!"

Đôi môi đỏ hơi hé, khóe miệng nhếch một nụ cười nhẹ như gió. Chàng trai thấy có người đợi mình thì ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên chuyển thành mừng rỡ khi nhận ra cô gái. Trong khoảnh khắc mắt họ giao nhau, anh cảm giác toàn bộ thế giới này đã thu lại nơi đáy mắt cô. Hạnh phúc từ đó, mà khổ đau cũng từ đó.

3. Năm năm trước, cô gái chưa là Đỏ. Cô chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp và đang chờ xin việc. Còn anh khi ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Niềm đam mê âm nhạc và khả năng sáng tác thiên phú của anh đã được xã hội công nhận. Người ta tung hê anh, người ta dõi theo từng bước chân của anh. Người ta khóc sụt sùi vì những giai điệu buồn trong các bài ca anh viết, người ta hân hoan vỡ òa vì những khúc nhạc phấn khích rộn ràng anh hát. Các nhà sản xuất chầu chực từng bản nhạc của anh. Các cô gái ngất ngây mỗi lần anh lên sân khấu, vừa đàn vừa hát những ca khúc của mình. Anh có trong tay gần như tất cả: danh tiếng, tiền bạc, ái ân.

Cô thuê trọ ở đối diện nhà anh. Dù ít khi gặp mặt nói chuyện với anh nhưng từ bên này cô luôn chăm chú dõi theo anh. Cô lắng nghe từng tiếng guitar anh gảy và từng lời anh nghêu ngao một giai điệu vừa lướt qua đầu. Thi thoảng, cô cũng dễ dàng nhận ra tiếng cười khúc khích, giọng nói nũng nịu của một nàng nào đó bên nhà anh. Nàng này đi, nàng khác đến. Váy áo xông xênh, gót cao đế thấp, mắt xanh má hồng. Điều đó làm cô khó chịu vô cùng.

Cô hay nằm mơ những giấc mơ chập chờn, vụn vỡ. Cô thấy mình quay vòng vòng, vòng vòng như người nằm trên một chiếc phao nổi trên mặt nước. Cô chới với, khua khoắng tay chân loạn xạ. Rồi, anh xuất hiện từ bao giờ, anh kéo cô dậy và ghì chặt cô vào mình. Cô dụi đầu vào ngực anh, nước mắt nóng hổi lăn trên má.

Đúng giây phút ấy, giấc mơ bỗng gãy rời, nát vụn như người ta bẻ một miếng bánh qui khô giòn. Trong vòng tay cô, anh tan biến không một dấu vết. Cô giật mình ngồi bật dậy, tim đập hổn hển, trán đẫm mồ hôi. Cô nhìn quanh. Vẫn chỉ có cô và đêm dài tĩnh lặng. Cô vén rèm nhìn sang cửa sổ nhà đối diện. Đèn vẫn còn sáng. Cô băn khoăn tự hỏi không biết anh đang làm gì.

4. Một ngày, cô không nghe thấy tiếng đàn, cũng không thấy anh hát hò, huýt sáo.

Cô linh cảm có chuyện không hay đã xảy ra với anh. Cô đánh bạo gõ cửa nhà anh. Đáp lại, chỉ có giọng anh yếu ớt. Cô đẩy cửa bước vào, thấy anh đang nằm trên giường và trùm chăn kín mít trong khi người sốt hầm hập. Mắt anh đỏ ngầu, lờ đờ; đôi môi khô nứt mệt nhọc hớp từng ngụm không khí. Nơi góc phòng, cây guitar nằm chỏng chơ. Những bản nhạc bị gió cuốn vương vãi khắp sàn, có bản lưu lạc vào cả gầm giường. Trước cảnh đó, lòng cô trào lên sự thương cảm vô hạn. Cô nghĩ anh là kẻ cô độc nhất thế gian. Vậy là cô vội vàng xắn tay áo giúp anh thu vén phòng, rồi nấu cháo, mua thuốc cho anh uống, kể cả lật lưng anh lên cạo gió.

Khi đã tỉnh lại, anh nhìn cô ra chiều biết ơn lắm lắm.

"Sau này, ai có được em quả là may mắn!", anh xúc động nói với cô.

"Thế... anh có muốn làm người yêu em không?", cô nhìn anh, chờ đợi.

Anh hơi bối rối trước câu hỏi của cô. Anh cười cười, nghĩ cô đùa.

"Không, em hỏi lại lần nữa. Nghiêm túc! Anh có muốn làm người yêu em không?"

Nụ cười trên mặt chàng trai trở nên gượng gạo.

"Cảm ơn em, nhưng anh nghĩ mình không được diễm phúc như vậy đâu... Làm gì được!... Mai mốt em sẽ gặp người đàn ông hợp với em..."

Anh bối rối đan các ngón tay vào nhau. Bối rối nhìn cô, bối rối lảng tránh ánh mắt.

Cô thấy vậy thì cười xòa:

"Em đùa thôi! Anh làm gì mà khó nghĩ đến thế!"

Và cô vỗ vai anh, vẻ bông đùa khác hẳn sự nghiêm túc ban đầu.

Đến chiều, khi anh đã khá hơn và có thể đi lại trong nhà, một đám áo đỏ áo xanh biết chuyện kéo đến thăm anh. Họ xuýt xoa, thương cảm, nhăn nhó, than vãn như thể chính mình bị bệnh. Căn nhà nhỏ của anh từ lúc ấy nhộn nhịp hẳn lên, hết người này đến người khác tới lui.

5. Sau này, mỗi lần gặp cô, anh vẫn cười nói hồ hởi nhưng anh không bao giờ đả động đến chuyện hôm nào.

Cô cũng thế, như chưa hề có cảnh cô chăm chú đợi chờ từng lời anh thốt ra như kẻ tội đồ chờ nghe lời phán quyết.

Thật ra, trong lòng cô vẫn lắm vướng mắc. Đã rất nhiều lần cô muốn hỏi thẳng anh nhưng cô đều ngại ngùng. Cô không muốn làm khó anh. Vả lại, nhiều khi nghĩ đến chuyện ấy, cô vẫn tự trách mình sao quá đường đột đến vô duyên. Con gái mở lời lần thứ nhất người ta khen dũng cảm, mở lời lần thứ hai người ta bảo bạo dạn, mở lời lần thứ ba người ta bảo chai mặt, mở lời lần thứ tư hẳn đã thành dại trai và mất giá. Với cô, lần thứ nhất đã quá đủ.

Tư tưởng thì đã xác định rõ như vậy nhưng tình cảm thì vẫn như ngựa không cương, kiềm chế được con tim là chuyện khó chẳng kém việc bắc thang lên trời.

Anh thì vẫn giữ mối quan hệ tốt với cô và vẫn dập dìu áo đỏ áo xanh như trước. Chẳng ai biết được anh nghĩ gì trong đầu. Cô lại càng khó đoán anh nghĩ về mình ra sao.

Cho đến một ngày có việc đột xuất sang nhà anh, cô vô tình nghe trọn cuộc đối thoại giữa anh và một cô gái nào đó trong căn phòng khép cửa. Mặc dù anh đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng nhắm mắt cô cũng nhận ra tiếng anh.

"Bao giờ thì chúng mình làm đám cưới hả anh?" Giọng cô gái thỏ thẻ.

"Từ từ đã em. Chúng mình còn trẻ mà!" Giọng chàng trai nựng nịu.

"Hay anh còn có ai khác?"

"Ha ha, còn ai hơn được em nữa!"

Tiếng cô gái cười khe khẽ. Tiếng chàng trai hào hứng:

"Hồi trước có người hỏi anh có muốn làm người yêu không..."

"Rồi anh trả lời thế nào?"

"Tất nhiên anh gạt phăng đi. Anh đâu phải thằng đần!"

"Tại sao?"

"Chẳng đáng. Em có bao giờ nghe chuyện con vịt đòi bay theo thiên nga chưa? Vịt xám đòi nhập đàn thiên nga, ha ha!!! Nói chung mặt mũi cô ta cũng không quá tệ, nhưng nhìn thân hình thì... Em chưa thấy cảnh cô ta đạp xe đâu, trông y hệt cục mỡ lăn, nhìn cái xe rúm ró mà thương! Buồn cười lắm!"

Chàng trai không ngăn được trận cười sặc sụa. Cô gái cũng cười nắc nẻ mà phụ họa theo người yêu.

"Thế em là vịt hay thiên nga?"

"Em như thế này tất nhiên phải là thiên nga rồi! Cô ta xách dép cho em còn không xứng ấy chứ!"

Tiếng cô gái mắng yêu. Tiếng chàng trai cười thích thú, mãn nguyện. Những âm thanh thân mật cuồng nhiệt. Thế đấy, với một số người, lấy điểm yếu của đồng loại ra làm trò vui chính là cách dễ dàng nhất để họ tăng tình kết nối cho phần con của mình.

Họ làm sao biết được, cách họ chỉ một cánh cửa mỏng, có một người đã sụp đổ cả đất trời dưới chân. Một trái tim đã tan nát. Một nỗi đau đã vỡ òa trên mi mắt cô gái đáng thương. Cô vừa gạt nước mắt vừa vội vã quay bước. Sau lưng cô, cánh cửa vẫn khép im lìm.

Sau buổi chiều hôm đó, có cô gái lặng lẽ kéo va-li rời ngôi nhà đối diện. Không ai biết cô đi từ bao giờ. Đôi khi chàng trai đứng trước cổng nhìn trời đất và bâng quơ tự hỏi, nhà bên có người mới vào ở thì phải? Mà hình như dạo này ít mưa. Không khí sao hanh khô quá đỗi?!

Với những kẻ tự cho mình là trung tâm, sự biến mất của một người nào đó quanh họ nhiều khi cũng chỉ như sự biến mất của một đám cỏ dại hoặc thậm chí là của một hạt bụi.

6. Đêm thứ tư liên tục cô đến quán bar nơi anh biểu diễn. Cô chỉ ngồi lặng lẽ nhấp rượu và nhìn anh, chờ đợi anh kết thúc phần trình bày của mình. Hôm nay, khác một chút là cô chủ động vẫy anh lại nói chuyện. Những câu làm quen mang tính xã giao, những lời khen ngợi có cánh. Cô khen anh có chất giọng ấm và đánh guitar hay. Cô bảo cô rất thích ngắm nhìn hình ảnh anh ôm đàn hát trên sân khấu dưới ánh đèn huyền ảo. "Hình ảnh ấy đẹp lắm!", cô nhìn sâu vào mắt anh, miệng mỉm cười, bàn tay mảnh dẻ nhẹ nhàng đặt lên tay anh. Anh thấy vậy hơi thoáng xấu hổ, nhưng trong bụng thì vui như mở cờ. Cũng kì lạ, anh đâu phải trai mới lớn lần đầu tiếp xúc với con gái đẹp, nhưng trước cô, nhiều khi anh vẫn thấy ngượng ngùng, bối rối không biết phải nói gì, làm gì. Cuộc trò chuyện giữa họ chủ yếu là do cô dẫn dắt, khơi gợi. Bữa đó anh uống khá nhiều. Men rượu lâng lâng khiến anh nhìn đâu cũng đẹp, và cô gái trước mặt quả là thiên thần. Đôi mắt xám mơ màng, môi mọng đỏ như quả sơ-ri, mái tóc xoăn màu hạt dẻ buông lơi trên bờ vai trần, khuôn ngực tròn căng phập phồng sau làn voan mỏng,... Thi thoảng, cô lim dim mắt nhìn anh, hàng mi đen nhánh hơi khép. Đôi môi đỏ thắm ướt rượt, vành môi cong cong, hé mở như mời gọi.

Cô gái ấy toát lên sự quyến rũ, kiêu sa. Cách nhìn vào đáy mắt người khác như đã thấu con tim, cách nói chuyện thông minh, dí dỏm, cách nhấm nháp ly rượu thong thả, cách thưởng thức âm nhạc tinh tế,... tất cả đều khiến người tiếp xúc với cô không khỏi ngưỡng mộ. Ở cô, mọi thứ thật mới mẻ, lôi cuốn và dường như hoàn hảo.

Anh ngồi trò chuyện với cô mà cứ mong thời gian trôi qua thật chậm. Lúc cô đứng dậy ra về, anh nấn ná níu tay cô, vẻ tiếc nuối lộ rõ. Anh bảo anh muốn tiễn cô về tận nhà, nhưng cô chỉ cười và đưa tay vẫy một chiếc taxi. Khi cô lên xe đi rồi, anh vẫn còn đứng ngẩn ngơ nhìn theo.

Đêm thứ năm.

Đêm thứ sáu.

Một tuần.

Hai tuần.

Anh biết rằng anh đã bị người con gái có biệt danh "Đỏ" chinh phục hoàn toàn. Nếu trước đây, mục đích chính của anh mỗi lần đi hát là để kiếm tiền, sau mới để khỏi quên nghề thì bây giờ, anh ra sức đầu tư vào tiết mục của mình, anh trau chuốt từng lời ca, từng ngón đàn. Anh cảm thấy như sống lại thời hoàng kim của nhiều năm về trước, lòng anh tràn đầy hứng khởi khi bước lên sân khấu. Ở đó, anh sẽ vừa đàn vừa hát cho người con gái xinh đẹp đang ngồi trước quầy bar và chăm chú ngắm nhìn anh. Anh hát bằng tất cả cảm xúc để tặng cô, người tình bao đêm nay anh đã thổn thức mơ về. Trong mắt anh bây giờ, cô trở thành tất cả. Anh cũng không ngờ anh lại có thể say mê cô nhanh chóng và cuồng nhiệt đến vậy. Dường như, mọi thứ càng lúc càng vượt quá sự kiểm soát của lí trí. Điều đó khiến anh cảm thấy bất an. Không còn khả năng làm chủ chính mình tức là bạn đang trao quyền định đoạt bản thân vào tay kẻ khác. Điều đó có nghĩa sự an toàn của bạn đang bị đe dọa nghiêm trọng.

"Em tuyệt vời quá!", anh nhìn cô, say đắm.

"Thật sao?!", cô đặt li cô-nhắc xuống bàn, mỉm cười.

"Ai có được em, người đó thật may mắn!"

"Thế anh có muốn thành người may mắn không?"

Li rượu chưa kịp đưa lên môi, anh nhìn cô ngỡ ngàng như không dám tin vào tai mình.

"Anh có muốn làm người yêu em không?", Đỏ vẫn giữ nguyên nụ cười khóe môi, chậm rãi nhấn từng chữ.

7. Anh không ngờ niềm ao ước của mình lại nhanh chóng được đáp ứng như vậy. Không ngờ giấc mơ của mình lại dễ dàng trở thành hiện thực đến thế. Không ngờ thằng nghệ sĩ hết thời là mình lại có thể là niềm khao khát của một cô gái trẻ đẹp và thông minh như Đỏ. Anh thấy mình là người may mắn nhất thế giới. Anh ngồi bên cô, vai kề vai mà vẫn cứ như đang trong một cơn mộng mị tuyệt vời. Anh thầm nhủ, nếu là mộng thì xin đừng bao giờ tỉnh lại. Đang được nắm trong tay hạnh phúc tột cùng nhân gian, làm sao có thể chịu được cảnh tất cả tan biến như bong bóng xà phòng?

"Trước đây, em cũng đã từng hỏi một người con trai xem người ấy có muốn làm người yêu em không...", Đỏ nói khi anh đang quàng tay qua vai cô và siết chặt. "Rất tiếc, người ấy đã im lặng."

"Kẻ ngốc nào mới đi từ chối một cô gái như em? Hắn ta có vấn đề thần kinh à? Hay mắt hắn ta mù?", anh tỏ vẻ bức xúc. Rồi nhớ ra điều gì, anh vội kéo cô vào lòng vỗ về và chuyển giọng thủ thỉ. "Nhưng dù sao cũng cảm ơn hắn ta, vì nhờ vậy mà anh mới gặp được em! Sao em không xuất hiện sớm hơn nhỉ?"

Đỏ nghe vậy thì cất tiếng cười khe khẽ.

"Thật ra chúng ta đã gặp nhau từ trước đấy chứ! Cũng năm năm rồi, nhanh thật!"

"Ngày ấy, người ta không quan tâm em cũng đúng thôi. Anh có bao giờ nghe chuyện con vịt đòi bay theo thiên nga chưa? Vịt xám đòi nhập đàn thiên nga, ha ha!!!"

"Hồi đó, em đạp xe trông y hệt cục mỡ lăn! Buồn cười lắm!"

Đỏ vừa kể vừa cười sặc sụa.

"Chắc anh quên rồi. Nhưng em chưa bao giờ quên giọng nói và tiếng cười của anh lúc đó. Anh nhớ lại đi, năm năm trước có người con gái khi sang thăm anh bệnh đã hỏi "Anh có muốn làm người yêu em không?!", và anh đã lảng tránh câu trả lời. Sao lúc ấy anh không chửi thẳng vào mặt cho em biết, em bị điên hay sao mà đòi theo đuổi anh, một người đẹp trai, thành danh, kiếm được nhiều tiền, nhiều gái theo, còn em chỉ là một cục mỡ trên chiếc xe đạp cà tàng và đang vất vưởng kiếm việc làm? Nếu anh chửi thẳng vào mặt em như vậy, em sẽ đỡ tủi thân hơn việc anh mang em ra làm trò cười cho cô gái khác. Anh độc ác lắm, hèn hạ lắm!"

Anh nghe vậy thì sững sờ. Một lúc sau, chừng đã nhớ ra, anh tái mặt, luống cuống.

"Là em sao?!?!?!"

Không tin vào mắt mình, anh lại len lén nhìn Đỏ một lượt từ đầu đến chân như muốn kiểm chứng lần nữa. Rồi anh cố gắng nở nụ cười gượng gạo hòng che lấp những xúc cảm hỗn độn đang dâng trào và đóng băng từng tế bào cơ thể. Nhưng nụ cười của anh bất thành, nó nhàu nát tựa một nắm giấy vo vụn.

"Bấy lâu nay em ở đâu?"

"Tôi không ở đâu xa. Tôi vẫn quan sát anh đấy thôi."

"Vậy sao em không ra gặp anh?"

"Gặp anh trong bộ dạng một con vịt để tiếp tục làm trò rẻ rúng mua vui cho anh à?"

"Vậy còn bây giờ...?!"

"Tôi về trả lại anh tổn thương."

"Nhưng... Em yêu anh mà?!"

"Xin lỗi, anh nhớ lại đi, tôi chưa bao giờ nói yêu anh! Tôi trở lại tìm anh chỉ để chờ đến lúc này mà thôi. Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn yêu đương anh sau ngần ấy tổn thương à? Anh ấu trĩ quá đấy! Có vẻ những ngày tươi đẹp của anh đã tàn rồi. Anh nên tự biết lo cho thân mình. Tôi đã không còn là cục mỡ quê kệch, ngốc nghếch. Còn anh, anh giờ đã thành kẻ già cỗi, thất thời. Hãy ghi nhớ câu nói của anh: Vịt xám đừng đòi nhập đàn thiên nga!"

Khóe môi cô nhếch một nụ cười khinh bỉ. Gân hai bên thái dương của anh giật mạnh. Tai anh ù đi, mắt anh nhòa dần. Trong khoảnh khắc, anh thực sự thấy mình như một cái xác cứng đơ đang được bảo quản trong ngăn đông lạnh của nhà xác. Anh cứ ngồi như vậy một lúc lâu cho đến khi cô gái váy đỏ kéo ghế đứng lên. Như có dòng điện chạy qua, anh bật dậy, cuống cuồng tóm lấy cánh tay cô:

"Em đi đâu?!"

"Tôi về chốn của tôi. Nơi đó không dành cho những kẻ thất thời và mục ruỗng như anh."

Cô cố tình kéo dài từng tiếng. Anh buông cánh tay cô, thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế.

Không để cô chờ lâu, một chiếc xe hơi láng coóng đã trờ đến ngay trước cửa bar và nhấn còi giục giã. Cô nhìn anh, mỉm cười.

"Quên không giới thiệu với anh, người ngồi trong xe chính là chồng sắp cưới của tôi. Cuối tháng này, nếu anh không ngại, xin mời đến dự tiệc vui cùng chúng tôi."

Và cô kiêu hãnh chào anh, kiêu hãnh bước đi.

Và anh ngồi lại, bất động, tê tái.

Quá khứ như nhát dao khứa vào hiện tại

Đau thương nào còn rỉ máu ngày mai

Làm sao biết được ai xót xa hơn ai?!



8. Phố vắng, đèn vàng và đêm tàn.

Chiếc xe hơi vẫn lướt êm như ru trên đường. Nơi ghế trước, cô gái váy đỏ ngồi áp má vào cửa xe, thờ ơ nhìn cảnh vật bên ngoài. Đôi môi khô cong. Hàng mi giả đã rớt. Lớp phấn trên mặt vẫn còn in rõ hai vệt ướt đẫm chưa kịp khô.

"Cậu không sao chứ?"

Cô không trả lời, chỉ nặng nhọc lắc đầu.

"Cảm ơn cậu đã giúp tớ diễn trọn vai..." Khá lâu sau cô mới cất tiếng. Cô quay sang nhìn chàng trai đang ngồi trước vô-lăng, mắt rưng rưng biết ơn.

Chàng trai ấy là một người bạn thân của cô. Anh thấy cô như vậy thì không nói gì. Chính anh, khi nghe cô kể lại câu chuyện và cho biết ý định của mình, anh đã không một lời ngăn cản. Anh bảo, hãy làm nếu điều đó khiến cô thoải mái hơn.

"Thế nào? Cậu có thấy dễ chịu hơn lúc trước không?"

"Chẳng gì cả!", cô nói, mắt vẫn không rời ô cửa kính xe hơi. "Tớ chỉ thấy trống rỗng. Chẳng vui sướng, chẳng buồn đau."

"Thật ra, cậu chưa bao giờ quên anh ta... Bằng chứng là năm năm trôi qua cậu vẫn tìm gặp anh ta đó thôi!"

"..."

"Tớ vẫn không hiểu. Sao cậu không quên đi quá khứ và cho hai người một cơ hội? Như thế chẳng phải hạnh phúc sao?"

"Bát nước đã hất đi, biết đong lại thế nào?! Vả lại, làm sao có thể xem như chưa từng có gì xảy ra, khi mà sau vết thương thì sẹo vẫn nằm đó? Nhất là vết thương của lòng tự trọng..."

"Anh ta đã lầm. Anh ta chỉ nghĩ rằng anh ta đang cười vào mặt một con vịt, nhưng anh ta không ngờ đấy lại là một con sói. Mà, loài sói thì dẫu chết cũng phải trả lại gấp mười lần thương đau, dù với người từng yêu nhất!"

****

P/s: Cuộc sống vốn dĩ rất phức tạp. Con người vốn dĩ rất khó hiểu. Ai cũng kiếm tìm hạnh phúc, dù chẳng biết hạnh phúc có hình thù ra sao. Và, có những người, trong một phút giây nào đó, lại chấp nhận đánh đổi tất cả để trao đi và nhận về thương đau. Người đau và mình đau. Hoặc là người đau và mình thì trống rỗng. Thật ra, trống rỗng chính là một trạng thái khi đau đớn đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con tim.










Truyện ngắn học trò Tt07-610 Truyện ngắn học trò Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
Admin
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 385
Join date : 01/09/2011
Age : 30
Đến từ : Vương quốc b5
Truyện ngắn học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện ngắn học trò Truyện ngắn học trò Icon_minitimeMon Oct 31, 2011 2:36 pm

Truyện ngắn học trò Ttt01110 Truyện ngắn học trò Tt03-310

ọc. dài thế này mà kju là truyện ngắn àk










Truyện ngắn học trò Tt07-610 Truyện ngắn học trò Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
https://b5pro.forumvi.com
Raj5800
Members Silver
Raj5800
Members Silver
Tổng số bài gửi : 116
Join date : 22/10/2011
Age : 31
Đến từ : Tổ 4 Xóm Nhà Lá
Truyện ngắn học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện ngắn học trò Truyện ngắn học trò Icon_minitimeTue Nov 01, 2011 11:58 am

Truyện ngắn học trò Ttt01110 Truyện ngắn học trò Tt03-310

cái này là truyện ngắn ak. Raj còn có mấy truyện dài hơn 50 lần truyện này lun ak. cần ko post cho. mà đọc mòn con mắt cung ko hết










Truyện ngắn học trò Tt07-610 Truyện ngắn học trò Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
Admin
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 385
Join date : 01/09/2011
Age : 30
Đến từ : Vương quốc b5
Truyện ngắn học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện ngắn học trò Truyện ngắn học trò Icon_minitimeTue Nov 01, 2011 9:33 pm

Truyện ngắn học trò Ttt01110 Truyện ngắn học trò Tt03-310

dài hơn 50 lần...nghe cll gjong tiểu thuyết "tắt đèn...tăng dân so' nhỉ"










Truyện ngắn học trò Tt07-610 Truyện ngắn học trò Tt09-410

Về Đầu Trang Go down
https://b5pro.forumvi.com
Sponsored content
Truyện ngắn học trò Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện ngắn học trò Truyện ngắn học trò Icon_minitime

Truyện ngắn học trò Ttt01110 Truyện ngắn học trò Tt03-310











Truyện ngắn học trò Tt07-610 Truyện ngắn học trò Tt09-410

Về Đầu Trang Go down

Truyện ngắn học trò

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
b5pro :: (¯`°•.¸¯`°•†tủ sách 12b5†•°´¯¸.•°´¯) :: -‘๑’-Truyện ngắn-‘๑’--
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất